Sáng thứ bảy, tôi thức
dậy khi còn rất sớm. Tôi dự định sẽ đạp xe một tiếng, rồi về rủ hai con đi ăn
sáng, mẹ chúng thì đã đến trường.
Tôi lướt qua FB, và
tôi đã thấy điều mà tôi, một người cha, ước gì mình đã không nhìn thấy. Tim tôi
thắt lại ở khoảnh khắc người cha lao về phía đứa con của mình, mắt tôi nhoà đi.
Tôi gần như chết lặng.
Tôi sững sờ ngồi một
lát, và tự hỏi tại sao người ta lại độc ác như thế khi đăng tải những điều tôi
vừa nhìn thấy. Đừng nhân danh bất cứ điều tốt đẹp và lẽ phải nào trên đời này
cả.
Tôi ngồi thế đến khi
nhận ra không còn thời gian nữa để đạp xe. Tôi gọi hai con mình dậy, tôi thật
sự hoảng sợ vào thời điểm đó, tôi có cảm giác như mình đang có gì đó sai. Nhưng
tôi hạnh phúc khi nghe con mình ngái ngủ trả lời dạ ba khi tôi bảo dậy ba dẫn
đi ăn sáng.
Tôi ngồi nhìn hai đứa
ăn sáng. Thằng con trai với mái tóc nhuộm vàng hoe mà hổm giờ tôi và vợ mình
nói rằng chúng tôi không thích. Sáng nay tự dưng nó bảo nó cũng thấy mái tóc
nhuộm là không hợp, rằng nó sẽ nhuộm lại màu tối. Tôi, thật lòng mà nói, tự
dưng mừng quá, mong rằng nó nói thật chứ chẳng vì nó bị ép.
Tôi nhìn đứa con gái
ăn món nó ưa thích, vừa ăn vừa ôm bụng vì đau. Tuần rồi nó làm tôi hoảng hồn vì
hai lần đi cấp cứu vì viêm dạ dày. Hôm tôi đưa nó đi cấp cứu về, rồi quày quả
đi đón mẹ nó, nó dặn với theo tôi rằng ba đi chầm chậm thôi nghe, chắc vì nó
thấy thương tôi.
Chiều nay tôi vào lớp.
Tôi đã dành hơn nửa buổi học ở mỗi lớp chỉ để tâm tình với những đứa học trò 17
tuổi. Tôi nói với chúng về mọi thứ, về cách cha mẹ chúng đối xử với chúng, về
cách chúng tiếp nhận, về những khó khăn chúng đang có, về những nỗi niềm chúng
đang trải qua. Có những lúc tôi không kìm lòng được, giọng tôi lạc đi, mắt tôi
nhoè nước.
Tôi nhìn học trò mình,
có những đứa nước mắt chảy thành dòng trên khuôn mặt tinh khôi. Tôi bảo nếu ta
dừng lại lúc này, làm sao ta biết được 20 năm nữa chúng ta sẽ ra sao, và mỗi
chúng ta đều phải cho bản thân mình một cơ hội khác, vì chúng ta xứng đáng có
chúng. Chúng ta phải cho cha mẹ mình một cơ hội khác, để hiểu chúng ta hơn, vì
nếu không thì làm sao mẹ cha hiểu được. Với những gì họ đã làm, dù đôi khi tiêu
cực, cha mẹ vẫn xứng đáng có thêm cơ hội nữa. Chúng ta có thể tha thứ cho người
lạ, vậy thì chúng ta tiếc gì với mẹ cha mình!
Tôi bảo học trò mình
hãy tìm cho mình một đôi tai sẵn sàng lắng nghe. Hãy gửi cho thầy, hoặc một ai
đó mà các con tin tưởng, một dòng tin nhắn, hoặc một lá thư thật dài khi có có
điều gì đó u uẩn muốn sẻ chia. Thầy hứa, thầy sẽ không lạnh lùng như khi các
con gửi bài tập, hay biên lai. Thầy hứa thầy sẽ trả lời, bằng những dòng dài
hơn tin con gửi. Hãy cho thầy một cơ hội để giúp đỡ các con!
Tôi kể cho học trò
mình về những điều tệ hại tôi đã đi qua, đã trả giá, đã rút ra bài học. Tôi bảo
học trò mình, sau ba mươi năm từ khi tôi 18 tuổi, tôi dần trở thành một người
khác, tốt hơn. Tôi đã cho mình một cơ hội nữa. Ngày xưa, có lần nọ tôi thất
tình, tôi có lúc đứng một nơi rất cao nhìn xuống bên dưới và tự hỏi, nếu tôi
nằm dưới kia thì cô gái ấy có khóc không. Tôi không chắc, nhưng tôi nghĩ mẹ tôi
và chị tôi chắc chắn sẽ khóc, sẽ đau khổ. Nghĩ vậy, tôi đi xuống lầu. Tôi đã
cho tôi một cơ hội khác.
Tôi chìm trong cảm
giác mệt mỏi cả ngày thứ bảy, tôi thấy nỗi sợ hãi bao trùm, sự hoảng loạn dâng
cao với những bạn bè là cha là mẹ. Tôi nhận một tin nhắn từ phụ huynh, rằng
thầy ơi em sợ quá, thầy gần gũi tụi nhỏ khuyên bảo dùm em với. Tôi trả lời tôi
sẽ sinh hoạt với tất cả các lớp trong buổi học kế tiếp, dù tôi không chắc các
trò có nghe tôi nói hay không.
Trong đời làm người,
chúng ta phải trải qua không biết bao là thử thách, và làm cha mẹ đúng cách là
thử thách lớn nhất mà ta phải đối mặt, thành hay bại là vô chừng.
Các con ơi, cha mẹ
mình mà, họ cũng là người mà, vì vậy sẽ có lúc họ sai mà. Đừng trừng phạt họ
bằng án phạt day dứt cả đời như vậy. Hãy cho họ thêm một cơ hội nữa, để họ được
yêu thương các con nhiều hơn họ đã từng…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét